GIẢI NGHIỆP KHI NHẬP ĐÀN TRÀNG LĂNG NGHIÊM

Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Quyển VII, Phần 17, Đức Phật khai thị về Mật giáo, có dạy ngài Anan như sau: “Nếu có tập khí cũ không thể diệt trừ, ông dạy người đó nhất tâm trì tụng Thần Chú Vô Thượng Phật Đãnh Quang Minh “Ma Ha Tát Đát Đa Bát Đát Ra” của Ta.” Nếu Phật tử chúng ta không có duyên xây dựng Đàn Tràng Lăng Nghiêm để tu tập, chúng ta không thể nào có lòng tin sắt đá vào những gì Đức Phật Thích Ca chỉ dạy như phần trích dẫn ở trên. Chúng ta cho rằng câu nói trên vi phạm luật nhân quả. Thật ra, trong Phật Pháp chúng ta cũng thường nghe nhắc đến câu không thể nghĩ bàn.” Những lời dạy của Đức Phật hoặc có nghĩa đen tức là nghĩa mà Phật tử chúng ta có thể dùng cái trí suy nghĩ vô minh của chúng ta mà hiểu được đối với các vấn đề liên quan đến pháp hữu vi hay nói cách khác là tất cả những gì mà mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý của chúng ta tiếp cận. Riêng những sự việc gì ngoài sự hiểu biết của sáu căn, chúng ta muốn hiểu được nghĩa của lời dạy chúng ta phải tu tập mới trải nghiệm được như câu trên chẳng hạn. Chùa Phật Quốc Thanh Tịnh Tâm (Chùa PQTTT) có duyên xây dựng Đàn Tràng Lăng Nghiêm để Tăng Ni và Phật tử vào đấy tu tập như Đức Phật Thích Ca chỉ dạy trong Kinh Đại Phật Đãnh Thủ Lăng Nghiêm (Kinh ĐPĐTLN) nên chúng tôi trải nghiệm nhiều hiện tượng không thể nghĩ bàn. Sau đây là hai trong rất nhiều trải nghiệm mà chúng tôi đã có được qua những khóa tu tập trong Đàn Tràng Lăng Ngiêm. Sở dĩ ghhi lại đây hai chuyện trãi nghiệm cùng một lúc là vì do hai mẹ con của hai Phật tử D.D. (người con) và D.B. cùng tham dự một khóa tu.

Trải nghiệm của D.D:

Trong khóa tu nhập Đàn Tràng Lăng Nghiêm 14 ngày, mỗi ngày 7 thời, mỗi thời 2 giờ gồm cả tu tập và nghỉ giải lao (take break.) Một hôm Phật tử D.D. thấy rất nhiều con chó từ trong người tuôn ra mặc dầu lúc đó Phật tử D.D. đang cùng các Tăng Ni, Phật tử khác tụng Thần Chú Lăng Nghiêm Tát Đát Đa Bát Đát Ra. Sau thời khóa tu ấy, Phật tử D.D. đến gặp Thầy Di Tùng để giúp ý kiến giải đáp hiện tượng kỳ quái đó. Thầy Di Tùng cho biết có thể đây là hiện tượng của nghiệp liên quan đến loài chó trong một kiếp nào trước đây. Sau khóa tu học, Phật tử D.D. về lại California. Ngay ngày hôm sau, Phật tử D.D. gọi điện thoại cho Thầy Di Tùng và trình bày như sau: Nhà mẹ con có nuôi một con chó nhỏ rất dễ thương đối với mọi người. Nhưng đối với con trước đây, mỗi lần con qua nhà mẹ con, nếu mẹ con mở cửa ra mà có con chó nhỏ ấy hiện ra, tự nhiên con sợ hãi chạy xa và nhảy lên ghế cho đến khi mẹ con dẫn nó đi chỗ khác. Tuy nhiên lần này, khi sáng con có việc đến gặp mẹ con, mẹ con mở cửa ra và con chó đang đức trước mặt con, nhưng không biết tại sao con vẫn tỉnh bơ, không còn sợ hãi như khi trước nữa. Phải chăng như vậy là nghiệp về chó của con đã được giải trừ qua khóa tu nhập Đàn Tràng Lăng Nghiêm ???

Trải nghiệm của D.B.:

Trong một thời đang nhập Đàn Tràng Lăng Nghiêm, Phật tử D.B. bổng thấy có hai người nữ, mỗi người nắm một tay của Phật tử D.B. cùng xô Phật tử D.B. xuống một thung lủng sâu và bị chết tại chỗ. Lúc bấy giờ là thời đang tụng Chú Lăng Nghiêm chứ không phải đang Thiền định hay ngủ chiêm bao. Sau khi xong thời nhập Đàn Tràng Lăng Nghiêm, Phật tử D.B. trình cho Thầy Di Tùng hiện tượng này. Thầy Di Tùng cho biết có thể trong một kiếp trước nào đó, Phật tử D.B. đã bị hai người sát hại và vì quá khiếp sợ trong lúc trước khi chết (cận tử nghiệp) nên sự kinh hoàng đó vẫn còn nằm trong A-lại-da thức, nay đã được giải tỏa. Trước kia tại Sài gòn, Việt Nam, một lần nọ, gia đình tổ chức đi nghỉ mát ở Đà Lạt. Khi xe chạy qua khỏi Đại Ninh và xe tiến dần lên cao về hướng Đà Lạt, bổng nhiên Phật tử D.B. cảm thấy chóng mặt không thể chịu nỗi và yêu cầu bỏ chuyến đi và trở lại Sài gòn. Từ đó về sau, không bao giờ Phật tử D.B. dám đi nơi nào có cao độ cao. Chuyện này Phật tử D.B. đã quên đi từ lâu. Sau khi tu tập xong khóa nhập Đàn Tràng Lăng Nghiêm, Phật tử D.B. trở về lại California. Một tháng sau, gia đình người bạn mời gia đình của Phật tử D.B. tham dự tiệc cưới tổ chức tại khu Hollywood. Nơi này không xa chỗ gia đình Phật tử D.B. ở, nhưng lại ở trên một khu đồi núi cao. Phật tử D.B. đã từ lâu quên rằng mình không thể lên một nơi có độ cao. Gia đình vẫn đi tham dự và sau khi dự tiệc xong về đến nhà, Phật tử D.B. mới trực nhớ ra rằng tại sao hôm nay mình đi lên cao mà không còn bị chóng mặt dữ dội như khi xưa? Phải chăng nhập Đàn Tràng Lăng Nghiêm và tụng Chú Lăng Nghiêm đã khiến nghiệp cũ tan biến ??? 

Viết lại theo lời kể của D.B. và D.D.

NGÀI VÔ TRƯỚC

Ngài Vô Trước vào tu kín trong động ở núi Chân Chim để tìm Thầy Maitreya học đạo. Suốt ba năm tu luyện trong động, nhưng Vô Trước không hề thấy được một dấu hiệu khả quan nào, và điều đó đã làm cho Ngài chán nản. Suy nghĩ như thế, Ngài vội bỏ hang động ra đi. Khi vừa bước ra, Ngài liền gặp một ông già đang mài thanh sắt lớn làm kim. Ngài hỏi: Ông làm cái gì vậy? Ông lão đáp kệ trả lời:
"Khi một người tu tập, rèn luyện nội tâm,
Thì không có điều gì mà không thành tựu,
Cho dù núi non có trở thành cát bụi,
Sức mạnh của tâm thức sẽ vượt qua tất cả".
Nghe xong bài kệ, tâm Ngài trở nên tươi tỉnh, phấn chấn, và Ngài quyết định trở lại hang động để tu tập. Thế rồi, ba năm trôi qua, Ngài cũng không tìm thấy được điều gì, trong lòng buồn phiền. Ngài lại bỏ hang động ra đi.
Lúc ấy Ngài chợt thấy ảnh tượng của những giọt nước đang sói mòn vách đá trong hang động, bỗng dưng tâm Ngài bừng tỉnh; rồi Ngài trở lại hang tu tập. Một lần nữa, ba năm lại trôi qua, giờ đây trước mắt Ngài đầy dẫy nỗi ưu phiền, Thầy Maitreya vẫn biền biệt tung tích. Ngài bèn bỏ hang động ra đi. Lúc ấy, Ngài lại thấy ảnh tượng của một vách đá bị sói mòn bởi những cánh chim bay, tâm thức Ngài bỗng dưng định tỉnh, và quyết chí trở lại hang đá tu tập. Thế rồi, ba năm nữa lại trôi qua, buồn phiền và chán nản lại kéo về trong tâm thức, rồi Ngài lại từ giả ra đi.
Nhưng lần này, khi vừa bước ra khỏi hang đá, Ngài lại gặp một con chó sói tội nghiệp đang nằm dài, quằn quại. Phần nữa thân sau của nó thì đang lỡ lói bởi sự gặm nhắm của côn trùng, phần nữa thân trước của nó thì phều phào rên rĩ. Nhìn thấy cảnh đó bỗng nhiên tình thương thống thiết của Ngài trào dâng một cách phi thường; và Ngài bèn tìm cách cứu giúp nó. Lúc đó, Ngài nghĩ rằng, ta nên cắt bớt thịt của mình, rồi dùng nó để dời những côn trùng đang gặm nhắm trên thân con chó sói tội nghiệp này. Ngài liền đi mượn một con dao và tự tay cắt thịt của Ngài. Thịt đã cắt xong, nhưng vì sợ rằng, nếu lấy tay mà bắt những côn trùng thì sẽ làm chúng chết, và làm cho con chó sói càng đau đớn thêm. Đắn đo suy nghĩ một lúc, Ngài quyết định dùng chính cái lưỡi của mình để liếm những côn trùng ra khỏi những chỗ bị lở trên thân con chó sói. Trong lúc Ngài vừa liếm vào vết lở, thì bỗng dưng Bồ Tát Maitreya (Di Lặc) xuất hiện.
-Vô Trước liền hỏi:
"Con đã tu tập quá lâu trong hang đá để chờ Ngài, nhưng tại sao không hề thấy một dấu hiệu nào của Ngài ? "
-Bố Tát đáp:
"Ta đã ở trong đó từ lúc ban đầu, nhưng do tâm thức của ngươi bị ngăn che bởi các dục vọng, ưu phiền nên ngươi không nhìn thấy ta đó thôi. Nay do ngươi phát khởi một tình thương vô bờ nên mọi chướng ngại trong tâm thức của ngươi đã băng tiêu, vì thế mà ngươi thấy ta ".
Truyền thuyết còn kể rằng để chứng tỏ lời nói của mình là sự thật, ngài Di Lặc bảo ngài Vô Trước cõng ngài xuống chợ. Mọi người trong chợ hỏi ngài Vô Trước tại sao lại cõng một con chó già ghẻ lở xuống chợ làm gì? Ngài Vô Trước mới thực sự ngộ ra rằng các hiện tượng trong vũ trụ đều được nhận biết khác nhau qua tâm khác nhau của chúng sanh.
Bấy giờ Vô Trước cầu xin Bồ Tát truyền pháp tu hành, Bồ Tát bảo Vô Trước hãy nắm lấy tà áo của Ngài, rồi họ cùng bay lên cung trời Tushita (Đâu Suất). Trên cung điện nhà trời, Vô Trước ở lại một buổi sáng để học đạo, lúc trở về trần gian mới hay rằng, mình đã ở trên cung trời 53 năm rồi.
Trên cung trời Tushita, Bồ Tát Maitreya đã truyền tâm pháp toàn thiện cho Vô Trước và năm phần giáo, mà sau này Ngài đem về truyền bá ở trần gian.
Trong Kinh Đại Phật Đảnh Thủ Lăng Nghiêm, đức Phật có dạy rằng những chúng sanh có cùng một cộng nghiệp sẽ nhìn thấy, nhận biết những cảnh vật chung quanh giống nhau. Câu chuyện ghi lại ở trên chứng tỏ điều đức Phật dạy không bao giờ sai, chỉ vì chúng ta không đủ duyên (căn cơ khác nhau) cho nên không trải nghiệm được những gì đức Phật dạy trong Kinh nên sinh tâm nghi ngờ. Thật vậy, nếu chúng ta có duyên tu tập nhập Đàn Tràng Lăng Nghiêm, một số Tăng Ni và Phật tử đã thấy được bằng mắt cảnh giới của Đàn Tràng Lăng Nghiêm trong ngày khai đàn không còn là hình ảnh như thường ngày thấy mà là một cảnh giới (dimension) không ngằn mé và rất đông chư vị từ cảnh giới khác về cùng tu tập trong đàn tràng (Tăng Ni, Phật tử không phải đang thiền định để nói rằng “tưởng tượng”.)
Việc này đưa ra cũng để giải mã những chỉ trích về núi Linh Thứu tại Ấn Độ nơi mà các Kinh Đại Thừa thường lấy nơi này làm bối cảnh đức Phật giảng Kinh. Nếu Tăng Ni và Phật tử đã viếng thăm đỉnh núi Linh Thứu sẽ thấy rằng diện tích của nơi này khoảng 100 m2 (900 sft). Cho nên, nếu không trải nghiệm được cảnh giới của đức Phật thị hiện giảng pháp, dĩ nhiên, mối nghi sẽ khởi lên khi Kinh ghi lại đã có rất đông các vị Bồ tát từ các quốc độ Phật khác đến nghe pháp.

Chùa Phật Quốc Thanh Tịnh Tâm